Người dịch: Whistle
“Người này có thù tất báo, sau khi có thực lực, há có thể không trả thù tam thúc?”
“Có lẽ… ngay cả Ngưu tướng quân và Shirley tướng quân cũng là do Chu Giáp giết chết.”
“Đủ rồi!”
Tô Công Quyền lắc đầu:
“Có phải là Chu Giáp làm hay không không quan trọng, bây giờ cứ theo dõi Thiên Hổ bang là được, không có Thiên Hổ bang hỗ trợ, cho dù Chu Giáp có thiên phú tốt đến đâu cũng khó có thể đạt được thành tựu gì.”
Ông ta hiểu rõ tính cách của con cháu.
Tô Túc thông minh, nhưng lại thù rất dai, hôm nay bị mất mặt, đương nhiên là muốn trả thù, lời nói lúc này của Tô Túc phần nhiều là oán khí, mà không phải là phân tích bằng lý trí.
“Tổ phụ.”
Một thiếu niên nhỏ giọng nói:
“Nếu Chu Giáp có thiên phú tốt như vậy, cho dù không có Thiên Hổ bang thì vẫn còn Tiểu Lang đảo, chẳng lẽ sau này hắn ta không thể trở thành cao thủ hàng đầu được sao?”
“Ha ha…” Tô Công Quyền cười lớn:
“Tống nhi, không phải thế lực nào cũng bồi dưỡng đệ tử có tiềm lực, Tiểu Lang đảo chưa từng xuất hiện cao thủ đỉnh cao ngoài hai nhà Tiết, Dương.”
“Đúng vậy, Lôi Bá Thiên năm đó cũng có thiên phú không thua kém gì Chu Giáp, chẳng phải cũng bị đuổi đi sao?”
“Thậm chí, lúc Lôi Bá Thiên bị thương, bọn họ cũng không thèm ra tay, e rằng là vì lo lắng sau này sẽ không khống chế được.”
“Cho nên, dù Chu Giáp có thiên phú tốt đến đâu, Tiểu Lang đảo cũng sẽ không giúp đỡ hắn.”
Tuy rằng Tô Tống còn trẻ, nhưng có thể tham gia cuộc họp này chứng tỏ Tô Tống được coi trọng trong gia tộc, mọi người cũng vui vẻ chỉ bảo Tô Tống cách xử lý.
“Thì ra là vậy.”
Thiếu niên gật đầu, tiếc nuối lắc đầu.
Từ khi bộc lộ thiên phú võ học, Tô Tống muốn gì được nấy, y chưa từng bị đàn áp, khi nghe thấy chuyện này, không khỏi cảm thán.
“Chuyện của Chu Giáp, tạm thời cứ gác lại đã.”
Tô Công Quyền quyết định:
“Nhân lúc Thiên Hổ bang chưa ổn định, mau chóng thu nạp tàn dư của Thiên Thủy trại, không thể bỏ qua cơ nghiệp mà Quách Ngộ Đoạn đã tích lũy nhiều năm nay.”
“Nửa tháng nữa là đến ngày Lôi My và Tô Cổn tỷ thí, đến lúc đó, nếu như Lôi My thua, vị trí bang chủ Thiên Hổ bang sẽ lại bất ổn, bọn họ sẽ không rảnh để quản chuyện khác.”
“Còn về phần phủ thành chủ…”
Nói đến đây, Tô Công Quyền nheo mắt, có chút kiêng kỵ:
“Phải chú ý nhiều hơn.”
“Chu Giáp thì đợi nửa tháng sau hãy nói, đến lúc đó, chúng ta cũng rảnh tay, tuy rằng Hắc Thiết trung kỳ rất mạnh, nhưng muốn giải quyết cũng không phải là không có cách.”
“Vâng.”
“Vâng.”
Ban đêm.
Không sao, không trăng.
Không thể nhìn thấy gì.
Chu Giáp thay y phục dạ hành, đeo mặt nạ Xung Thiên Ưng, thân hình liên tục lóe lên, dẫm lên mặt nước giống như đi trên đất bằng, tiến vào một khu rừng.
Trong rừng đã có một người đang đợi.
Người này mặc áo choàng rộng, che kín người, đeo mặt nạ Thái Ưng, nhìn Chu Giáp.
Ban đêm, hơn nữa còn là trong rừng, càng thêm khó nhìn.
Nhưng mặt nạ đặc thù của Ưng sào lại rất nổi bật.
“Thái Ưng!”
“Xung Thiên Ưng?”
Thái Ưng trầm giọng hỏi, không phân biệt được nam nữ, giọng điệu cảnh giác:
“Tại sao Trịnh tiền bối không đến?”
“Trịnh lão…”
Chu Giáp nói:
“Cách đây không lâu, ông ấy đã truyền tin cho ta, bảo ta đến đây, nói là chỉ có ta mới có thể giúp ngươi, nói thật, ta cũng không hiểu.”
Nói xong, Chu Giáp đánh giá Thái Ưng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, tuy rằng người này che chắn rất kỹ, nhưng Chu Giáp lại cảm thấy rất quen thuộc.
Người này là ai?
“Ngươi?”
Giọng nói của Thái Ưng tràn đầy nghi ngờ.
“Có lẽ ngươi không biết.” Chu Giáp nói:
“Thủ lĩnh Thập Tam Ưng chính là Xung Thiên Ưng, hơn nữa, cho dù ngươi không tin ta thì cũng nên tin tưởng Trịnh lão, ông ấy bảo ngươi tìm ta, chắc là ông ấy biết đây là lựa chọn tốt nhất.”
Lời này không sai.
Vì Trịnh lão chính là Xung Thiên Ưng đời trước, cũng là người lôi kéo một đám người thành lập Ưng sào, thân phận của ông ta là độc nhất vô nhị.
Thái Ưng im lặng.
“Thôi vậy!”
Chu Giáp cau mày:
“Đã ngươi không muốn nói thì không cần phải lãng phí thời gian, cáo từ.”
Chu Giáp đến đây cũng là vì được người ta nhờ vả, Trịnh lão chỉ nói là chuyến đi này có lẽ có thể lấy được Nguyên Tủy, nếu không, Chu Giáp cũng sẽ không đến đây.
Nếu đối phương đã không tin tưởng thì không cần phải nói nhiều.
Tuy rằng đều là Thập Tam Ưng, nhưng hai người không biết thân phận của đối phương, càng đừng nói đến chuyện quan hệ tốt.
“Đợi đã!”
Thấy Chu Giáp thực sự muốn rời đi, Thái Ưng vội vàng nói: “Ta nói.”
“Ừ.”
Chu Giáp dừng lại, hỏi:
“Muốn ta làm gì?”
“Phù…” Thái Ưng hít sâu:
“Ngươi có biết ba người đến từ Lục Thiên các cách đây không lâu không?”
“Ồ!” Chu Giáp nhướng mày dưới mặt nạ:
“Từng nghe nói đến.”
“Trong ba người đó, có một người tên là Tô Cổn, đã hẹn quyết đấu với Lôi My, bang chủ Thiên Hổ bang.” Thái Ưng nói:
“Ta hy vọng ngươi có thể nghĩ cách để đến lúc đó, gã ta không thể nào xuất hiện.”
“…”
Chu Giáp có biểu cảm kỳ lạ:
“Ngươi muốn ngăn cản hai người này quyết đấu sao?”
Chu Giáp đã hiểu cảm giác quen thuộc đến từ đâu, cũng chẳng trách Trịnh lão lại nói Ưng sào có đường dây ở Thiên Hổ bang.
Hơn nữa, người đó còn quen biết Chu Giáp.
Thì ra là nàng!
Chẳng trách có thể lấy được Nguyên Tủy.
Chu Giáp thầm cười, hỏi:
“Hoặc là, ngươi muốn ta giết Tô Cổn?”
“Không!”
Thái Ưng cao giọng:
“Không thể giết gã ta, nếu không, ai cũng sẽ biết chuyện này có liên quan đến Lôi My, có thể… đánh gã ta bị thương, hoặc là hạ độc gì đó.”
“Tốt nhất là để gã ta không phát hiện, nhưng thực lực lại đột nhiên bị suy yếu rất nhiều.”
“Ừm…”
Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau, hắn nói: “Ngươi là Lôi My?”
Không gian trở nên yên tĩnh.
Thái Ưng lại lên tiếng, giọng điệu có chút bực bội:
“Chẳng phải đã nói Thập Tam Ưng không được hỏi thân phận của nhau sao?”
“Ngươi quản ta là ai, chỉ cần nói là có thể làm được hay không thôi?”
“Người này có thù tất báo, sau khi có thực lực, há có thể không trả thù tam thúc?”
“Có lẽ… ngay cả Ngưu tướng quân và Shirley tướng quân cũng là do Chu Giáp giết chết.”
“Đủ rồi!”
Tô Công Quyền lắc đầu:
“Có phải là Chu Giáp làm hay không không quan trọng, bây giờ cứ theo dõi Thiên Hổ bang là được, không có Thiên Hổ bang hỗ trợ, cho dù Chu Giáp có thiên phú tốt đến đâu cũng khó có thể đạt được thành tựu gì.”
Ông ta hiểu rõ tính cách của con cháu.
Tô Túc thông minh, nhưng lại thù rất dai, hôm nay bị mất mặt, đương nhiên là muốn trả thù, lời nói lúc này của Tô Túc phần nhiều là oán khí, mà không phải là phân tích bằng lý trí.
“Tổ phụ.”
Một thiếu niên nhỏ giọng nói:
“Nếu Chu Giáp có thiên phú tốt như vậy, cho dù không có Thiên Hổ bang thì vẫn còn Tiểu Lang đảo, chẳng lẽ sau này hắn ta không thể trở thành cao thủ hàng đầu được sao?”
“Ha ha…” Tô Công Quyền cười lớn:
“Tống nhi, không phải thế lực nào cũng bồi dưỡng đệ tử có tiềm lực, Tiểu Lang đảo chưa từng xuất hiện cao thủ đỉnh cao ngoài hai nhà Tiết, Dương.”
“Đúng vậy, Lôi Bá Thiên năm đó cũng có thiên phú không thua kém gì Chu Giáp, chẳng phải cũng bị đuổi đi sao?”
“Thậm chí, lúc Lôi Bá Thiên bị thương, bọn họ cũng không thèm ra tay, e rằng là vì lo lắng sau này sẽ không khống chế được.”
“Cho nên, dù Chu Giáp có thiên phú tốt đến đâu, Tiểu Lang đảo cũng sẽ không giúp đỡ hắn.”
Tuy rằng Tô Tống còn trẻ, nhưng có thể tham gia cuộc họp này chứng tỏ Tô Tống được coi trọng trong gia tộc, mọi người cũng vui vẻ chỉ bảo Tô Tống cách xử lý.
“Thì ra là vậy.”
Thiếu niên gật đầu, tiếc nuối lắc đầu.
Từ khi bộc lộ thiên phú võ học, Tô Tống muốn gì được nấy, y chưa từng bị đàn áp, khi nghe thấy chuyện này, không khỏi cảm thán.
“Chuyện của Chu Giáp, tạm thời cứ gác lại đã.”
Tô Công Quyền quyết định:
“Nhân lúc Thiên Hổ bang chưa ổn định, mau chóng thu nạp tàn dư của Thiên Thủy trại, không thể bỏ qua cơ nghiệp mà Quách Ngộ Đoạn đã tích lũy nhiều năm nay.”
“Nửa tháng nữa là đến ngày Lôi My và Tô Cổn tỷ thí, đến lúc đó, nếu như Lôi My thua, vị trí bang chủ Thiên Hổ bang sẽ lại bất ổn, bọn họ sẽ không rảnh để quản chuyện khác.”
“Còn về phần phủ thành chủ…”
Nói đến đây, Tô Công Quyền nheo mắt, có chút kiêng kỵ:
“Phải chú ý nhiều hơn.”
“Chu Giáp thì đợi nửa tháng sau hãy nói, đến lúc đó, chúng ta cũng rảnh tay, tuy rằng Hắc Thiết trung kỳ rất mạnh, nhưng muốn giải quyết cũng không phải là không có cách.”
“Vâng.”
“Vâng.”
Ban đêm.
Không sao, không trăng.
Không thể nhìn thấy gì.
Chu Giáp thay y phục dạ hành, đeo mặt nạ Xung Thiên Ưng, thân hình liên tục lóe lên, dẫm lên mặt nước giống như đi trên đất bằng, tiến vào một khu rừng.
Trong rừng đã có một người đang đợi.
Người này mặc áo choàng rộng, che kín người, đeo mặt nạ Thái Ưng, nhìn Chu Giáp.
Ban đêm, hơn nữa còn là trong rừng, càng thêm khó nhìn.
Nhưng mặt nạ đặc thù của Ưng sào lại rất nổi bật.
“Thái Ưng!”
“Xung Thiên Ưng?”
Thái Ưng trầm giọng hỏi, không phân biệt được nam nữ, giọng điệu cảnh giác:
“Tại sao Trịnh tiền bối không đến?”
“Trịnh lão…”
Chu Giáp nói:
“Cách đây không lâu, ông ấy đã truyền tin cho ta, bảo ta đến đây, nói là chỉ có ta mới có thể giúp ngươi, nói thật, ta cũng không hiểu.”
Nói xong, Chu Giáp đánh giá Thái Ưng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, tuy rằng người này che chắn rất kỹ, nhưng Chu Giáp lại cảm thấy rất quen thuộc.
Người này là ai?
“Ngươi?”
Giọng nói của Thái Ưng tràn đầy nghi ngờ.
“Có lẽ ngươi không biết.” Chu Giáp nói:
“Thủ lĩnh Thập Tam Ưng chính là Xung Thiên Ưng, hơn nữa, cho dù ngươi không tin ta thì cũng nên tin tưởng Trịnh lão, ông ấy bảo ngươi tìm ta, chắc là ông ấy biết đây là lựa chọn tốt nhất.”
Lời này không sai.
Vì Trịnh lão chính là Xung Thiên Ưng đời trước, cũng là người lôi kéo một đám người thành lập Ưng sào, thân phận của ông ta là độc nhất vô nhị.
Thái Ưng im lặng.
“Thôi vậy!”
Chu Giáp cau mày:
“Đã ngươi không muốn nói thì không cần phải lãng phí thời gian, cáo từ.”
Chu Giáp đến đây cũng là vì được người ta nhờ vả, Trịnh lão chỉ nói là chuyến đi này có lẽ có thể lấy được Nguyên Tủy, nếu không, Chu Giáp cũng sẽ không đến đây.
Nếu đối phương đã không tin tưởng thì không cần phải nói nhiều.
Tuy rằng đều là Thập Tam Ưng, nhưng hai người không biết thân phận của đối phương, càng đừng nói đến chuyện quan hệ tốt.
“Đợi đã!”
Thấy Chu Giáp thực sự muốn rời đi, Thái Ưng vội vàng nói: “Ta nói.”
“Ừ.”
Chu Giáp dừng lại, hỏi:
“Muốn ta làm gì?”
“Phù…” Thái Ưng hít sâu:
“Ngươi có biết ba người đến từ Lục Thiên các cách đây không lâu không?”
“Ồ!” Chu Giáp nhướng mày dưới mặt nạ:
“Từng nghe nói đến.”
“Trong ba người đó, có một người tên là Tô Cổn, đã hẹn quyết đấu với Lôi My, bang chủ Thiên Hổ bang.” Thái Ưng nói:
“Ta hy vọng ngươi có thể nghĩ cách để đến lúc đó, gã ta không thể nào xuất hiện.”
“…”
Chu Giáp có biểu cảm kỳ lạ:
“Ngươi muốn ngăn cản hai người này quyết đấu sao?”
Chu Giáp đã hiểu cảm giác quen thuộc đến từ đâu, cũng chẳng trách Trịnh lão lại nói Ưng sào có đường dây ở Thiên Hổ bang.
Hơn nữa, người đó còn quen biết Chu Giáp.
Thì ra là nàng!
Chẳng trách có thể lấy được Nguyên Tủy.
Chu Giáp thầm cười, hỏi:
“Hoặc là, ngươi muốn ta giết Tô Cổn?”
“Không!”
Thái Ưng cao giọng:
“Không thể giết gã ta, nếu không, ai cũng sẽ biết chuyện này có liên quan đến Lôi My, có thể… đánh gã ta bị thương, hoặc là hạ độc gì đó.”
“Tốt nhất là để gã ta không phát hiện, nhưng thực lực lại đột nhiên bị suy yếu rất nhiều.”
“Ừm…”
Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau, hắn nói: “Ngươi là Lôi My?”
Không gian trở nên yên tĩnh.
Thái Ưng lại lên tiếng, giọng điệu có chút bực bội:
“Chẳng phải đã nói Thập Tam Ưng không được hỏi thân phận của nhau sao?”
“Ngươi quản ta là ai, chỉ cần nói là có thể làm được hay không thôi?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo